Duyệt bởi
Tag: Showbiz

BỨC TRANH CUỘC ĐỜI

BỨC TRANH CUỘC ĐỜI

Bức Tranh Đời Người

 

Đời người thật ngắn ngủi! Ngắn ngủi mà lại nhọc nhằn, buồn nhiều hơn vui, cực nhiều hơn sướng. Vĩ nhân của nước Do Thái là Môise, đã than thở về đời sống rằng:

“Sự kiêu căng của nó chỉ là lao khổ và buồn thảm, vì đời sống chóng qua, rồi chúng
tôi bay mất đi” (Thi Thiên 90:10).

 

Căn cứ vào Kinh Thánh, là Lời của Đức Chúa Trời ban cho nhân loại, chúng ta có được bốn bức tranh về cuộc đời của con người:

 

  1. Tội lỗi theo đuổi
  2. Sự chết chờ đợi
  3. Thì giờ qua mau
  4. Được cứu rỗi hay hư mất.

 

Đó là những chặng đường mà cả nhân loại phải trải qua để đến nơi hạnh phúc đời đời, hay đến chốn hình phạt mãi mãi.

 

TỘI LỖI THEO ĐUỔI

 

Trong đời không có gì kinh khiếp bằng tội lỗi. Tội lỗi đã làm cho lòng người bại hoại, gia đình tan nát, nhân loại điêu linh. Tội lỗi làm cho chúng ta mất phước. Tội lỗi như một vực sâu không đáy phân rẽ chúng ta với Đức Chúa Trời. Ở đây chúng ta ví sánh tội lỗi giống như một con cọp rình mồi. Như khi Chúa cảnh cáo Ca-in, Ngài phán: “Còn như ngươi chẳng làm lành, thì tội lỗi rình đợi trước cửa, thèm ngươi lắm” (Sáng Thế ký 4:7). Tội lỗi đuổi theo con người chẳng khác nào một ác thú, và nó sẽ theo kịp mỗi người vì “mọi ngườiđều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời… Chẳng có một người công bình nào hết, dẫu một người cũng không”(Rôma 3:23,10).

 

Trước mặt Đức Chúa Trời, ông vua cũng như dân, nhà triệu phú cũng như kẻ bần cùng, thì “linh hồn của cha cũng như linh hồn của con, linh hồn nào phạm tội thì sẽ chết”  (Êxêchiên 18:4).

 

Tuyệt vọng rồi chăng?

 

Xin bạn cũng đừng lầm tưởng rằng nhờ tiền bạc mà bạn thoát được tội lỗi. Trái lại, chính sự mê tiền bạc là cội rễ mọi điều ác. Kinh Thánh cảnh cáo kẻ giàu rằng: “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Đức Chúa Trời”  (Mác 10:25). Ngay cả khi khi bạn tu thân tích đức, ăn chay ép xác, hay tuân hành các điều luật của một tôn giáo … cũng không giúp bạn thoát được tội lỗi và hậu quả kinh khiếp của nó, vì sự công bình của con người chỉ là một chiếc áo dơ trước mặt Đức Chúa Trời. Trong lúc đó thì lòng người lại đầy dẫy “sự không công bình, độc ác, tham lam, hung dữ, ghen ghét, chẳng tin kính, kêu ngạo, thờ hình tượng, phù phép …” (Rôma 1:29, Galati 5:19-20).

 

Ngày xưa, một nhân vật nổi tiếng là Phaolô đã từng hãnh diện về đời sống đạo đức của mình. Nhưng ngay khi nhận biết Chúa Giê-xu, ông cũng biết rõ về tội lỗi của mình và than rằng: “Khốn nạn cho tôi! Ai sẽ cứu tôi khỏi thân thể hay chết nầy?” (Rôma 17:24).

 

SỰ CHẾT CHỜ ĐỢI

 

Sự chết là hậu quả của tội lỗi. Mọi người đều có tội nên mọi người đều phải chết. Theo Kinh Thánh, chết là phân rẽ. Hiện nay tâm linh của chúng ta đang chết. Vì tội lỗi phân rẽ chúng ta khỏi Đức Chúa Trời, là nguồn sự sống. Đó là lý do nhiều người cảm thấy tâm linh mình trống rỗng và buồn chán. Rồi một ngày nào đó, thân thể của chúng ta sẽ chết, tức là linh hồn phân rẽ khỏi thân thể. Và cuối cùng, chúng ta sẽ chết đời đời cả phần thể xác lẫn phần hồn linh của nơi hình phạt, tức là bị phân cách vĩnh viễn khỏi Đức Chúa Trời.Năm nay mất mùa còn mong năm tới được mùa. Song sau sự chết là sự phán xét không thay đổi của Đức Chúa Trời, như KinhThánh cho biết rằng: “Theo như đã định cho loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét” (Hêb 9:27). Sự phán xét đó đưa người ta đến nơi chịu hình phạt đời đời, còn gọi là hỏa ngục. Dầu Đức Chúa Trời rất yêu thương, nhưng cũng rất công bình, nên phải phạt người không chịu ăn năn tội, không tin nhận Chúa Giê-xu làm cứu Chúa của mình.

 

Mọi người đều đang bị tội lỗi hành hại, chế ngự và luôn sống trong đau đớn, bất an. Vì thế, con người tìm mọi cách để được giải thoát. Nhưng con người đã hoàn toàn thất bại, lòng chúng ta vẫn đầy tội lỗi và hỏa ngục vẫn chờ đợi chúng ta ở bên kia sự chết. Người phạt người có nặng lắm là khổ sai, có lâu lắm là chung thân, đến chết là hết; song Trời phạt người thì cả linh hồn và thân thể phải chịu đau khổ suốt ngày đêm cho đến đời đời vô cùng.

 

“… địa ngục là nơi sâu bọ… chẳng hề chết và nơi lửa chẳng hề tắt… (Mác 9:47-48). “Họ sẽ bị hình phạt hư mất đời đời, xa cách mặt Chúa” (2 Tês 1:9).

 

“Còn những kẻ hèn nhát, chẳng tin, đáng ghê tởm, giết người, gian dâm, tà thuật, thờ thần tượng, và tất cả những kẻ nói dối, thì phần của chúng là hồ có lửa và diêm sinh rực cháy. Đó là sự chết thứ hai”  (Khải huyền 21:8).

THÌ GIỜ QUA MAU

 

Mỗi ngày qua là mỗi bước chân đưa nhân loại đến gần sự chết và sự khổ hình đời đời. Dầu muốn hay không, bạn cũng phải bước đến chỗ đó. Điều đáng kinh khiếp là bạn không thể tránh được chỗ ấy.

 

Xin bạn xem bức tranh thứ ba:

 

Trên rừng có cọp đuổi theo, ở dưới có cá sấu há mồm chực sẵn, con người phải đeo lủng lẳng ở giữa như chuông treo chỉ mành. Thế mà có hai con chuột một trắng, một đen, cứ thay nhau cắn sợi dây. Hai con chuột ấy chỉ về ngày và đêm thay nhau rút ngắn cuộc đời của bạn. Hết ngày lại đêm, hết đêm lại ngày khiến cho đời người qua mau như bóng câu qua cửa sổ. Trước cảnh tượng hãi hùng đó, hãy lắng tai nghe tiếng kêu la kinh khiếp của tội nhân: “Tôi phải làm chi cho được cứu rỗi?”, “ Khốn nạn cho tôi, ai sẽ cứu tôi?”

 

Chúa yêu thương muốn cứu bạn ra khỏi tình trạng kinh khiếp đó.

 

Hoàn toàn tuyệt vọng.

 

ĐƯỢC CỨU RỖI HAY BỊ HƯ MẤT

 

Chúc tụng Đức Chúa Trời, vì chỉ một mình Ngài, Đấng Tạo Hóa toàn năng, có quyền cứu rỗi con người. Cảm tạ Đức Chúa Trời, vì Ngài yêu thương con người, tạo vật của Ngài, và ban ơn cứu rỗi cho họ.

 

Ơn cứu rỗi đó đã được Đức Chúa Trời hoạch định tổ phụ của loài người, là Ađam và Êva, nghe theo lời của ma quỉ, sinh lòng kiêu ngạo và phạm tội với Đức Chúa Trời. Và hậu quả của tội lỗi là sự chết. Hơn hai ngàn năm trước đây, vào đầu công nguyên, ơn cứu rỗi đó đã được thực hiện qua Chúa Cứu Thế Giê-xu. Ngài đã chịu chết để gánh thay bản án tội lỗi của con người. Nhưng Ngài đã sống lại và về trời, chứng tỏ Ngài là Đức Chúa Trời, Đấng chiến thắng tội lỗi và sự chết. Thập tự giá của Chúa Giê-xu là phương cách duy nhất, là chiếc cầu bắt ngang qua vực sâu tội lỗi và sự chết, là con đường dẫn tội nhân về cùng Đức Chúa Trời, là bí quyết thoát khỏi tội và thắng hơn tội.

 

Trước đây khá lâu tôi có nghe một câu chuyện cảm động. Tại một thành phố kia có hỏa hoạn vào ban đêm. Trên tầng lầu thứ ba có bốn cha con đang ngủ. Khi giựt mình tỉnh dậy, thì họ không thể xuống được, vì lửa đã cháy từ tầng dưới. Họ cần trổ mái nhà, lên nóc để tìm con đường thoát. Họ nhìn thấy dãy nhà bên cạnh không bị cháy. Nhưng giữa hai nhà có một khoảng trống độ hơn một thước. Đó là con đường duy nhất để họ thoát thân. Người cha nhảy qua một mình, nhưng không thể mang con theo. Lòng yêu con như trời cao bể rộng không cho phép ông tự cứu mình mà để cho ba con phải chết. Lửa cháy mau quá, chẳng mấy chốc lửa đã đến gần họ.

 

Bấy giờ người cha chỉ còn một cách là hy sinh cứu con. Ông đem toàn lực bám các ngón chân vào tường bên này, rồi ngã mình qua bên kia, lấy hai tay bám chặt vào tường, dùng chính thân mình làm cái cầu bắt ngang. Ông kêu các con: “Các con ơi, mau bò qua”. Hai con lớn tuy sợ lắm nhưng đã qua được, chỉ còn đứa nhỏ nhất không dám bò qua. Ông hối thúc: “Con ơi, mau lên, mau lên! Sức của Ba không thể chịu lâu hơn nữa!” Tội nghiệp! Khi em ấy vừa qua xong, thì ông mỏn hơn phải buông thả tay chân mà chết.

 

Anh chị em ơi, Chúa Giê-xu đã bằng lòng giáng thế và chịu chết trên cây thập tự. Vì sao Chúa phải chịu như thế? Vì anh em và tôi, để cứu chúng ta khỏi tội lỗi, khỏi hình phạt đời đời của hỏa ngục.

 

Nếu anh chị em cố ý từ chối Ngài, thì không có phương cách nào chuộc tội lỗi nữa. Xin anh chị em nghe Lời Chúa phán:

 

“Ai tin Con (Chúa Giê-xu) thì được sự sống đời đời, ai không chịu tin Con, thì chẳng thấy sự sống đâu, nhưng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người ấy” (Giăng 3:36).

 

“Chẳng có sự cứu rỗi trong Đấng nào khác, vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta nhờ đó mà được cứu” (Công vụ 4: 12).

 

“Nếu ta còn trễ nãi sự cứu rỗi lớn dường ấy, thì làm sao tránh cho khỏi được?” (Hêbơrơ 2:3).

 

“Sa vào tay Đức Chúa Trời hằng sống là điều kinh khiếp thay!” (Hêbơrơ 10:31).

 

Bây giờ anh chị em đã thấy bốn bức tranh vẽ rõ đời mình, nên xin anh chị em hãy chọn lựa, vì cơ hội được cứu rỗi chính là ngay hôm nay, và có lời Chúa hứa rằng:

 

“Bây giờ hãy đến, cho chúng ta biện luận cùng nhau. Dầu tội các ngươi như hồng điều, sẽ trở nên trắng như lông chiên” (Êsai 1:18).

 

Ngay giờ này, anh chị em hãy ăn năn tội lỗi mình và thành thật thưa với Chúa:

 

“Chúa Giê-xu ôi, xin Ngài cứu con! Con thành thật tin nhận Ngài là cứu Chúa của con. Xin Chúa tha tội cho con, cứu rỗi con và tiếp nhận con làm con cái của Ngài. Con rất cám ơn Chúa. Con cầu nguyện nhơn danh đức Chúa Giê-xu. Amen!”.

 

Chúa Jesus Thật Sự Rất Yêu Thương Bạn

Chúa Jesus Thật Sự Rất Yêu Thương Bạn

Chúa Jesus Thật Sự Rất Yêu Thương Bạn

 BÀI HỌC ĐỨC TIN , ĐỨC TIN , MÓN SOUP TÂM LINH

  • Giăng 3:16   –  Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con-một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời


  • “Theo như thường lệ, cứ mỗi trưa Chúa Nhật, sau lễ thờ phượng buổi sáng ở nhà thờ, ông Mục sư cùng đứa con trai nhỏ 11 tuổi của mình sẽ đi xuống phố và phát truyền đạo đơn.
  • Chúa Jesus Thật Sự Rất Yêu Thương Bạn    
    (Trích từ Internet, bài viết của Tác giả Bình Ðất)
Vào buổi trưa Chúa Nhật hôm ấy, đến giờ hai cha con đi phát truyền đạo đơn thì ngoài trời mua như trút nước và thật giá buốt.  Ðứa con trai nhỏ mặc đồ ấm và áo mưa vào …  “Ba ơi, con sẵn-sàng rồi đây!” cậu bé nói.

 Người cha hỏi:”Con sẵn-sàng cái gì thế?”

“Ba quên rồi sao, tới giờ mình đi ra ngoài phát truyền đạo đơn rồi.”

Người cha trả lời, “Con à, ở ngoài trời lạnh và mưa tầm-tã thế kia mà.”

Cậu con trai làm người cha sửng-sốt khi hỏi lại, “Nhưng ba ơi, người ta vẫn sẽ phải chết nơi hỏa ngục, mặc dù trời có mưa hay không, phải không ba?”

Người cha trả lời, “Con à, nhưng ba sẽ không thể ra ngoài với thời-tiết thế nầy.”

Với vẻ thất-vọng, cậu con trai hỏi cha mình, “Ba ơi, ba cho con đi một mình nghe? đi mà ….”

Người cha ngần-ngại một phút rồi trả lời, “Con có thể đi.  Cầm lấy những truyền đạo đơn nầy, đi cẩn-thận nghe con.” – “Cám ơn ba.”  Và với một xấp truyền đạo đơn trên tay, cậu bé bước ra và đi giữa cơn mưa lớn.

Cậu bé 11 tuổi đi bộ dọc theo những con đường trên phố, đi từ nhà này qua nhà khác và trao những cuốn truyền đạo đơn nho nỏ cho bất-kỳ người nào cậu gặp trên đường.  Sau 2 tiếng đồng hồ đi bộ dưới mưa, cậu bé bị thấm nước ướt nhem va lạnh cóng, bây giờ chỉ còn lại một tấn truyền đạo đơn cuối cùng.  Cậu dừng lại ở một góc đường và nhìn có ai đi ngang qua để đưa cho họ, nhưng đường phố hoàn-toàn vắng-vẻ.  Rồi cậu bé cất bước về hướng căn nhà đầu tiên cậu thấy.  Cậu băng qua vỉa hè đến trước ngôi nhà và bấm chuông.

Cậu bấm chuông – nhưng không ai trả lời. Cậu lại bấm chuông lần nữa, rồi lần nữa… nhưng vẫn không có ai trả lời cả. Cậu bé đứng đợi, vẫn không có tiếng trả lời. Cậu bé định quay gót đi, nhưng một điều gì lại khiến cậu đứng lại. Một lần nữa, cậu lại bấm chuông liên tục và đấm vào cửa ầm-ĩ.

Cậu đợi, có cái gì đó giữ cậu bé đứng đó chờ. Cậu bấm chuông lần nữa, và lần này cánh cửa từ từ mở ra. Một phụ nữ đứng tuổi trông rất buồn rầu xuất hiện trước cửa. Bà hỏi giọng nhỏ nhẹ, “Cậu bé, tôi có thể giúp gì không?”

Với ánh mắt sáng ngời và nụ cười rạng rỡ, cậu bé nói, “Thưa bà, cháu xin lỗi vì làm phiền, nhưng cháu chỉ muốn nói rằng CHÚA JESUS THẬT SỰ RẤT YÊU THƯƠNG BÀCháu đến để tặng bà cuốn truyền đạo đơn cuối cùng của cháu, đây là cuốn sách nói về Chúa Jesus và tình yêu thương vĩ đại của Ngài dành cho con người.”
Nói rồi cậu trao cuốn sách cho bà và xin phép đi về. Người phụ nữ nọ nói với theo, “Cám ơn cậu bé! Xin Chúa chúc phước lành trên cậu!”

Ngày Chúa nhật sau đó trong nhà thờ, người cha Mục sư đứng trên bục giảng, và khi buổi nhóm bắt đầu, ông hỏi, “Có ai trong quý vị muốn làm chứng hay muốn chia sẻ điều gì không?”  Từ từ, ở hàng ghế phía sau, một phụ nữ đứng tuổi đứng lên. Khi bà bắt đầu nói, khuôn mặt bà toát ra vẻ sáng ngời. “Không ai trong quý vị biết tôi. Tôi chưa bao giờ đến đây lần nào. Quý vị thấy đó, trước Chúa nhật tuần trước, tôi không phải là người tin Chúa. Chồng tôi qua đời được ít lâu, để lại mình tôi đơn độc trong cuộc đời này. Chúa nhật tuần trước, một ngày mưa tầm-tã và lạnh-lẽo, tôi buồn bã đến nỗi nghĩ rằng sẽ kết thúc cuộc đời mình ở đây vì tôi không còn có chút hy vọng hay ước muốn sống nào nữa. Vì thế tôi chuẩn bị sợi dây thừng và cái ghế, rồi trèo lên cầu thang trên căn gác nhà tôi.

Tôi treo dây lên trần nhà một cách cẩn thận, rồi trèo lên ghế và tròng đầu kia vào cổ. Tôi đứng trên chiếc ghế đó, cô-đơn cùng cực và lòng tan nát.  Tôi chuẩn-bị đá cái ghế đi thì đột-ngột có tiếng chuông cửa làm tôi giật mình. Tôi nghĩ, “Đợi một phút, người ta sẽ bỏ đi thôi.” Tôi đợi và đợi – rồi tiếng chuông cửa như càng lúc càng to và liên-tục, và rồi người gọi cửa còn gõ cửa rất ồn-ào. Tôi lại nghĩ, “Không biết ai trên đời này đi kiếm tôi? Không có ai bấm chuông nhà tôi hay đến thăm tôi từ rất lâu rồi!” Tôi tháo sợi dây thừng ra và đi ra cửa. Chuông reo inh ỏi… Khi tôi mở cửa, thật không thể tin vào mắt mình! Trước hiên nhà tôi là một cậu bé sáng-sủa nhất mà tôi chưa từng gặp, mặt cậu sáng như thiên thần! Nụ cười của cậu! Ôi, tôi không thể nào tả được cho quý vị! Và những lời cậu nói đã làm sống lại trái tim vốn đã chết của tôi, cậu nói rằng “Thưa bà, cháu chỉ đến để nói rằng Chúa Jesus thật sự rất yêu thương bà!” Rồi cậu trao cho tôi cuốn sách nhỏ mà tôi đang cầm đây. Khi cậu bé từ biệt và ra đi dưới cơn mưa trong cái lạnh buốt giá, tôi đóng cửa lại, vào nhà và đọc từng câu trong cuốn sách này. Sau đó tôi trở vào căn gác nhỏ, tháo sợi dây thừng và cất cái ghế. Tôi không cần dùng đến chúng nữa.

Quý vị thấy đó, tôi bây giờ đã là một đứa con hạnh phúc của một vị Vua. Bởi vì sau cuốn sách có địa chỉ của quý Hội Thánh đây, nên tôi đến để gửi lời cám ơn vị thiên thần nhỏ của Chúa, người đã đến với tôi rất đúng lúc, và cứu linh hồn tôi khỏi hỏa ngục đời đời.”

Lúc bấy giờ trong nhà thờ không ai cầm được nước mắt. Người cha mục sư bước xuống khỏi bục giảng, đến dãy ghế mà vị thiên thần nhỏ đang ngồi, ông dâng lời ngợi ca và tôn vinh Danh Chúa vang khắp cả nhà thờ. Ông ôm lấy cậu bé và khóc nức nở không kiềm chế được. Có lẽ chưa có Hội Thánh nào có được phút giây vinh quang như thế! Và có thể vũ trụ này chưa từng chứng kiến người cha nào được tràn đầy tình thương và vinh dự từ con trai mình như thế, trừ một người Cha, là Đức Chúa Trời.  Ngài cũng đã bằng lòng cho con trai Một của mình, là Chúa Jesus, bước vào thế giới lạnh lẽo và tối tăm này. Và Đức Chúa Trời đã nhận Chúa Jesus trở về trong niềm vui không thể nói hết được, khi cả thiên đàng tôn vinh và ngợi khen sự vinh-hiển của Vua, thì Ngài ngồi bên cạnh Con Trai yêu dấu mình trên ngai cao-cả, trên hết mọi danh cao-cả và quyền uy.

Có thể bạn đang đọc những dòng này là một người cũng đang đi trong sự tối tăm, lạnh lẽo và đơn độc của cuộc đời mình. Cũng có thể bạn là một Cơ đốc nhân, hoặc bạn không có nan đề nào trong cuộc sống, hoặc có thể bạn chưa biết vì Vua cao cả kia. Dù bạn trong trường hợp nào, hay dù bạn đang trong hoàn cảnh ra sao, trong nan đề thế nào, và dù là hoàn cảnh đó tồi tệ đến đâu, tôi muốn bạn biết rằng tôi đến chỉ để nói với bạn rằng 

“CHÚA JESUS THẬT SỰ RẤT YÊU THƯƠNG BẠN!”

Câu hỏi suy gẫm:
=========================================
Bạn có thật sự cảm nhận được tình yêu tuyệt diệu của Chúa dành cho riêng đời sống mình không? Có bao giờ bạn suy nghĩ nghiêm túc về trách nhiệm của mình trong việc truyền rao Danh Chúa và đặt nó là công việc cấp bách không?

Lời Chúa dạy:
=========================================
Giăng 3:16   –  Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con-một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời